Đà Lạt là cái nơi để đến rồi thương hay sao ấy nhỉ?
Chắc có lẽ những ai đang ở trong cái độ tuổi 18 đôi mươi này đều sẽ đặt những câu hỏi như vậy khi đặt chân đến đây. Chẳng ồn ã cũng chẳng tập nập như những chốn phồn hoa hay đô thị, thành phố này cứ nép mình trong mây mù và những đoạn sườn dốc. Ấy vậy mà mình lại trót thương một Đà Lạt nhỏ bé ấy nhiều lắm.
Nếu ai hỏi mình nhớ gì nhất khi đến với thành phố bé bé, xinh xinh kia chắc có lẽ mình sẽ trả lời vội vàng ngay là mình thích nắng ở đó nhất...